Hồi lâu, Lục Nùng thu chân từ trong nước, đạp lên trên đất, xoay đầu nhìn chằm chằm Bùi Tịch An.
Bùi Tịch An: “??”
Hai người nhìn nhau thật lâu, ngay khi Lục Nùng thất vọng, lại thấy Bùi Tịch An thở dài, cởi áo khoác xuống, cởi áo trong ra, bọc lại hai chân trắng nõn của Lục Nùng.
Lục Nùng đồng thời có chút tò mò trong lòng hỏi: “Tại sao mỗi lần anh không dùng áo khoác?”
Bùi Tịch An ngừng lại một chút, bắt được chữ mỗi lần trong lời của cô, suy nghĩ đến khả năng là Lục Nùng đang thử thăm dò, không biết làm sao, anh mặc áo khoác vào nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì đây là quân trang.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây