Một lớn một nhỏ, lớn thì lưu manh đáng yêu, nhỏ thì ngờ nghệch đáng yêu, hai người lắc đầu ra ngoài, con chó hấp ta phục tùng đi phía sau.
Lục Nùng lắc đầu, đúng là hai đứa dở hơi.
Hôm ba mươi tết, con nhỏ mặc quần áo xúng xính, người lớn thì khiêm tốn hơn, dù sao năm nay cũng là năm 66, dù cho trong bộ đội ít chuyện rối loạn nhưng vẫn phải chú ý.
Lục Nùng vẫn chú ý phương diện này, mặc dù trước đó vài ngày trong nhà thay máu làm nhiều đồ gia dụng, nhưng đồ gia dụng đều mang phong cách gỗ thô, vẫn duy trì màu sắc vốn có của gỗ, cũng lắm chỉ thêm chút kiểu dáng, người ta xem cũng sẽ không liên hệ với từ như giàu có.
Đến buổi tối, mẹ Ngô nấu ăn, Bùi Tranh và Lục Nùng giúp một tay, Tiểu Hoài phụ trách ở một bên bán manh, làm một bàn thức ăn ngon.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây