Lục Nùng không trả lời cậu mà chuyển hướng về phía cửa sổ, ngắm nhìn bàn đu dây lẻ loi trong vườn hoa, một trận gió thổi qua, bàn đu dây khẽ lắc lư.
“Con đi trước đi, để dì yên lặng một mình.”
Bùi Tranh lặng lẽ lui ra khỏi phòng sách.
Thật ra Lục Nùng biết, giữa cô và Bùi Tịch An, thoạt nhìn Bùi Tịch An quyền cao chức trọng, gia thế của cô phổ thông thậm chí còn có mìn nhưng người mơ hồ chiếm thế thượng phong lại không phải Bùi Tịch An nhìn thì hoàn mỹ, mà là cô.
Từ khoảnh khắc quen biết, Bùi Tịch An đã đi về phía Lục Nùng chín mươi chín bước, Lục Nùng chỉ cần bước ra một bước là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây