Sau khi nghe tới đoạn Lục Nùng đạp bay kẻ đẩy ngã cô mà không xin lỗi, Bùi Tịch An thở dài, day ấn đường nói: “Về sau đừng làm bừa, ngộ nhỡ em không đánh lại cậu ta thì phải làm sao?”
“Mấy ngày nữa bộ đội phải xuất phát đi diễn tập, mười ngày nửa tháng cũng không về được, đây chỉ là diễn tập, lỡ như ngày nào đó anh lên chiến trường, rất có thể một năm hai năm không liên lạc về nhà được, đến lúc đó em còn làm bừa như vậy thì anh không thể yên tâm được.”
“Ngoan, đừng để anh lo lắng được không?” Bùi Tịch An nói rất trịnh trọng.
Lục Nùng nghiêng đầu, cô không cảm thấy mình kích động, tất cả quyết định cô đưa ra đều bắt nguồn từ phán đoán về đối thủ, đánh thắng thì đánh liền, đánh không lại thì bỏ chạy, Lục Nùng vẫn hiểu đạo lý này.
Chắc chắn Bùi Tịch An đã hiểu cô, trước đây chưa bao giờ thể hiện nghi ngờ về phương diện này của cô nhưng hôm nay anh lại nói như vậy, Lục Nùng luôn cảm thấy thái độ của Bùi Tịch An lạ thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây