Chủ nhiệm Lãnh dẫn Lục Nùng và Hương Lan đến một sân phơi ngũ cốc, trong sân phơi ngũ cốc ồn ào náo nhiệt, nơi này chính là chợ.
Hương Lan ầm ĩ đòi kẹo mạch nha, chủ nhiệm Lãnh không còn cách nào khác, nói với Lục Nùng: “Tôi dẫn nó đi mua kẹo mạch nha trước, đến lúc đó chúng ta hội hợp ở chỗ này.”
“Vâng.” Vừa lúc Lục Nùng tự mình đi dạo cũng tự tại.
Cô theo đoàn người tấp nập đi vào trong chợ, lúc đi ngang qua sạp thì không vội mua đồ ngay mà nghe người khác mặc cả trước.
Chủ sạp và người mua đồ mới vừa nói câu đầu tiên, Lục Nùng đã thanh kiu rồi, dân bản xứ toàn nói tiếng địa phương, dù cô có thông minh đến mấy đi nữa thì nghe lần đầu tiên cũng không thể nào nghe hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây