Sau khi làm loạn, hai người cùng ngồi dưới đất, trên mặt đất chung quanh rải rất nhiều quyển sách, Bùi Tịch An tiện tay nhặt một tập thơ trong đó lên đưa cho Lục Nùng nói: “Đọc một lần nữa đi.”
Lục Nùng mới vừa bị thả dê xong, mặt đỏ tới mang tai, kiêu ngạo quay đầu đi: “Không đọc.”
Kì thực tự dưng cô có phần ngượng ngùng, rõ ràng trước kia cũng từng đọc thơ trong quyển sách này cho Bùi Tịch An, rõ ràng chuyện quá đáng hơn đọc thơ cũng làm rồi, chuyện triền miên dây dưa, răng môi giao nhau đều đã làm, con cũng sinh rồi, nhưng bây giờ quay đầu lại, Lục Nùng cũng không hiểu tại sao mình lại ngại vì đọc một bài thơ.
Bùi Tịch An cũng không cưỡng ép, đặt tập thơ kia lên đống sách, cầm một tờ giấy viết thư, rút bút máy ra từ ngực, viết mấy chữ “Sâm”, “Trân”, “Bảo”, “Ngọc” xuống đó.
“Đây là cái gì?” Lục Nùng khó hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây