Vừa xuống xe, Lục Nùng liền thấy Bùi Tịch An, anh sải bước đến gần, nhận lấy nhóc Tiểu Hạ từ trong tay Lục Nùng, nắm tay Lục Nùng nói: “Vất vả rồi.”
Lục Nùng khoát khoát tay không còn lòng dạ nào nói chuyện, từ lúc lên xe lửa là không có chỗ tắm giặt, lại ngồi ô tô xóc nảy hai ba giờ, trong xe mùi gì cũng có, khó diễn tả được, bây giờ cô sợ mình vừa nói sẽ nôn ra.
Bùi Tịch An và Tiểu Chu cất hành lý xong, người một nhà lên xe, Tiểu Chu mới đến không thuộc đường nên Bùi Tịch An tự mình lái xe đến đích.
Đường núi cũng không quá gồ ghề, có lẽ để vận chuyển tiếp tế tiếp viện thuận tiện nên bộ đội đã mở rộng và sửa sang đường, xe tiến lên đường núi mà còn thoải mái hơn lúc ngồi xe ta-xi.
Đến một gò đất, rốt cục xe cũng dừng lại, Lục Nùng xuống xe đánh giá chung quanh. Chỉ thấy bên cạnh là đồng ruộng bao la, trong ruộng có người lao động, trên đường nhỏ có phụ nữ đội nón gồng gánh kết bạn tốp năm tốp ba mà đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây