Sau khi Tiểu Chu trở về, Lục Nùng chột dạ không dám nhìn cậu, bác gái ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, sau khi dùng ánh mắt đánh giá con rể mới đánh giá Tiểu Chu xong, thì vừa lòng mà chậc chậc miệng.
Tiểu Chu như hòa thượng không sờ được đầu (không hiểu được tình huống): “Làm sao vậy?”
Bác gái nhếch miệng không ngừng cười: “Mau đưa cơm cho chị và mẹ cháu đi, rồi theo thím lại đây xem đối tượng!”
Tiểu Chu: “...” ??
Tiểu Chu cứ như vậy mà bị bác gái đẩy đi, cuối cùng chỗ Lục Nùng này cũng yên tĩnh lại, cô thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có chút có lỗi với Tiểu Chu, nhưng đạo hữu không chết bần đạo sẽ chết đó. Hơn nữa biết đâu Tiểu Chu có một đoạn nhân duyên đẹp viên mãn thì sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây