Ngày hôm qua sẽ không mãi ở lại, con người chung quy vẫn phải nhìn về phía trước.
“Còn tôi, vốn dĩ không thuộc về nơi này, tôi có cuộc sống của chính mình. Đã đến lúc rồi, tạm biệt, Lục Nùng.”
Đón ánh nắng mặt trời, bóng dáng Lục Nùng dần dần nhạt nhòa, cô cười nháy mắt với 【 Lục Nùng 】: “Tôi gặp một người rất thú vị, anh ấy nói muốn cho tôi hạnh phúc, nhưng tôi cảm thấy, con người vẫn phải tự mình đem lại hạnh phúc cho mình mới tốt, cô nói phải không?”
【 Lục Nùng 】 ngẩn ra, sau đó cố gắng gật đầu, đợi cô ấy cuối cùng cũng có thể khống chế thân thể của mình, hô to về phía không trung: “Tôi biết rồi, con người không thể dựa vào người khác, tôi sẽ trở nên kiên cường!”
…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây