“Bùi Tịch An, Bùi Tranh đi tìm anh rồi, con nó đã đến chưa?” Lục Nùng không nói nhiều lời thừa thãi.
Bùi Tịch An: “Bùi Tranh? Nó không phải đi học sao?”
Lục Nùng nghe xong thầm nói không hay, Bùi Tranh từ nhỏ đã lớn lên trong bộ đội, đường đến đơn vị đồn trú còn quen thuộc hơn đường về nhà, thời gian dài như vậy còn chưa tới, trên đường nhất định là gặp phải chuyện, cô có chút sốt ruột:
“Thư của Tống Lai Tây đến, kèm theo một bức chân dung của người đàn ông khả nghi, Bùi Tranh đi đưa chân dung cho anh đã hai tiếng đồng hồ. Sau khi Bùi Tranh đi Trương Khai Bình đến nói với em, khi thằng bé thay Bùi Tranh lấy thư gặp được Triệu Hinh, Triệu Hinh muốn chặn thư, nếu như người đàn ông trên bức vẽ thật sự có quan hệ với Triệu Hinh, cô ta biết Bùi Tranh cầm thư đi tìm anh thì rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu, đối phó Bùi Tranh, anh nhanh chóng đi đón con đi.”
Bùi Tịch An nghe xong nhíu mày, không lập tức cúp điện thoại mà lại trấn an Lục Nùng nói: “Được, trước tiên em đừng sốt ruột, ở nhà chờ đợi đừng đi ra ngoài, anh lập tức đi tìm Bùi Tranh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây