Tống Đại Lan tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Lục Nùng: “Lục Nùng, tại sao mới vừa rồi cô lại tránh đi? May đó là một đống tuyết, nếu là đống đá, không phải Cường Cường sẽ bị đụng đến mức bể đầu chảy máu sao, làm một người cô khi dễ cháu mình mà không biết xấu hổ sao?”
“Cường Cường muốn kẹo cô cũng không cho, nó muốn ăn cá, cô cũng không cho, cô được xem là người cô ruột gì chứ?”
“Nói hay nhỉ, đường là của tôi, cá của tôi, tôi không cho, đến lượt con trai chị đến cướp sao?” Lục Nùng bình tĩnh nói: “Tôi không tin chị không nhìn ra, mới vừa rồi là con trai chị muốn đánh ngã tôi, nếu như tôi không tránh người ngã xuống chính là tôi.”
Nếu không phải Lục Nùng tránh thoát nhanh, đã bị đứa bé Lục Văn Cường mập mạp kia đụng trúng, người té vào trong đống tuyết nhất định là cô.
“Vậy thì như thế nào? Người lớn té ngã có thể so sánh với con nít té ngã sao?” Tống Đại Lan có lý chẳng sợ nói: “Lại nói con nít nghịch ngợm, cô làm người lớn so đo với nó làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây