Bùi Tranh nhìn thầy Lý một cái, lại nhìn Lục Nùng đã đi ra khỏi thư viện, đuổi theo an ủi cô.
“Không thông qua? Không sao, ba mươi mấy quyển sách, ngay cả con cũng không nhớ được...” Bùi Tranh an ủi Lục Nùng.
“Cái gì mà ngay cả con cũng không nhớ được? Ý của con là dì kém hơn con?”
Bùi Tranh: “...” Cậu thật sự không dám nói như vậy.
Bùi Tranh hít sâu một hơi, nói cho mình biết bây giờ tâm trạng Lục Nùng không tốt, mình phải thông cảm, thông cảm!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây