Hô hấp của Lục Nùng cứng lại, kinh nguyệt đã hết mấy ngày, Bùi Tịch An cũng đàng hoàng, hôm nay không phải đi?
“Trước đó anh có nói không thể lãng phí thiên phú của Tiểu Hoài.” Lục Nùng vội vàng mở miệng nói chuyện: “Có phải chúng ta nên nhìn thử thằng bé cảm thấy hứng thú với cái gì, sau đó sẽ dẫn dắt ủng hộ?”
“Có thể thử một chút.” Bùi Tịch An ôm Lục Nùng, thay tư thế đọc sách của cô, sau đó tự cầm quyển sách mà mình chưa xem xong tiếp tục xem.
Lục Nùng thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh chỉ là ôm mình xem sách thôi.
Hai người đọc sách của mình, hoặc là mùi vị của Bùi Tịch An quá mức quen thuộc, ở trong lòng anh Lục Nùng dần trở nên buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã lim dim buồn ngủ, tỉnh lại phát hiện Bùi Tịch An còn đang ôm cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây