Dưới lúc Bùi Tịch An có ý định hầu hạ, lúc này đầu óc Lục Nùng đang ở trạng thái mơ hồ, hơn nữa trong quan niệm của cô, Bùi Tịch An biết mình bất lực, nhiều người nói anh bất lực ngay trước mặt anh như vậy mà vẫn không thấy anh tức giận, là một người rộng lượng, thế là bất giác nói ra lời trong lòng: “Chúng ta làm nhanh lên, tranh thủ xuất trong thời gian máu hươu còn công hiệu, nếu còn không xuất ra được thì thảm rồi...”
Chữ “còn” này cũng rất tinh diệu.
Bùi Tịch An: “...”
“Ờm...” Bùi Tịch An nặng nề, Lục Nùng nghển cổ, cuối cũng cũng tỉnh táo hơn, mở mắt nhìn về phía Bùi Tịch An, sao cô lại cảm giác Bùi Tịch An hơi nghiến răng nghiến lợi?
Không phải chứ? Lẽ nào lời nói vừa rồi rất quá đáng?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây