“Ôi...” Mẹ Ngô cảm thấy kỳ lạ, hơn nửa đêm còn thu dọn đồ làm gì, sáng sớm ngày mai lại thu dọn không được sao?
Nhưng dù bà ấy cảm thấy kỳ lạ cũng không hỏi ra miệng, ngoảnh lại nhìn thấy cái bóng của Lục Nùng và Bùi Tịch An dính vào nhau dưới ánh trăng, mẹ Ngô dừng lại, nhớ tới buổi trưa Bùi Tịch An từng uống máu hươu...
Mẹ Ngô len lén che miệng, sau khi cười xong thì theo ý Lục Nùng, đẩy Bùi Tranh: “Chúng ta nghe Nùng Nùng, đưa Tiểu Hoài vào trong nhà trước, để nó ngủ yên giấc.”
Bùi Tranh: “...” Sao ngay cả mẹ Ngô cũng là lạ.
Gà mờ Bùi Tranh cúi đầu nhìn em trai trong ngực, vẻ mặt mềm mại đi, vẫn là em trai đơn thuần nhất. Ừm, mẹ Ngô nói đúng, muốn em trai ngủ thoải mái, việc này là lớn nhất, mặc kệ vì sao bọn họ lại kì lạ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây