Lục Nùng giống như đứa trẻ chưa từng va chạm xã hội, chơi ở bên dòng suối một lúc lâu, sau đó đi vào rừng bạch dương mà mình luôn mong mỏi, đạp lên lá rụng vàng óng, dưới chân phát ra âm thanh xào xạc. Sau khi đi một hồi, Lục Nùng phát hiện một chiếc võng giữa hai cái cây , không biết có phải là do chủ nhân nhà gỗ làm hay không, có thể nói rất có cái thú thanh nhàn.
Người sinh sống ở nơi này giống như ẩn sĩ lánh đời vậy.
Lục Nùng không đi vào sâu bên trong, cô nằm trên võng, lấy tay che ánh mặt trời chói mắt, nhắm mắt lại đu đưa, thả lỏng đầu óc.
Mãi cho đến khi một bóng người che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu Lục Nùng, cô mới mở mắt: “Không phải anh đã đi uống rượu với tiểu đội trưởng rồi ư?”
Bùi Tịch An kéo Lục Nùng lên: “Anh ấy tạm thời có việc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây