Bùi Tranh thấy không ai quan tâm đến cậu, lại nổi lên ý nghĩ thiêu thân: “Hiếm khi được nghỉ, về nhà ở chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta về nhà đón bà Ngô ra ngoài chơi nhé? Con vẫn luôn muốn đi...”
Cậu mang dáng vẻ bình an vui sướng, hồn nhiên không biết gì.
Bùi Tịch An nghiêng đầu nhìn Lục Nùng bên cạnh: “Muốn đi không?”
Vừa nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, Lục Nùng lập tức chớp mắt, nhanh chóng gật đầu: “Muốn chứ muốn chứ.”
Bùi Tịch An thấy biểu cảm mong chờ của cô rất đáng yêu, khuôn mặt luôn căng thẳng rốt cục cũng lộ ra nụ cười, vươn một tay ra che ánh mắt cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây