Đi xuống lầu, Bùi Tịch An lên tiếng chào chị dâu cả: “Chị dâu cả, bọn em đi trước đây.”
“Ôi, được, đi đường chậm thôi, hôm nào hẹn một thời gian chúng ta tụ họp, anh cả em mà biết bây giờ em đã cưới vợ thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Phùng Tiểu Viên thật lòng thật dạ vui vẻ thay Bùi Tịch An, lúc chị ấy đến nhà họ Bùi, ngoại trừ chồng thì chỉ có một mình Bùi Tịch An từng chìa tay giúp đỡ chị ấy, chị ấy nhớ rất rõ.
Phùng Tiểu Viên và chồng Bùi Cảnh Hành tự do yêu đương, chị ấy vốn là con dâu nuôi từ bé nhà địa chủ, con trai nhà địa chủ bỏ mình từ khi còn nhỏ, Phùng Tiểu Viên liền trở a hoàn hầu hạ nhà bọn họ, cách một ngày lại bị ăn đòn, cô không chịu nổi nhục bèn nhân lúc người nhà đó không chú ý mà bỏ chạy.
Không được mấy ngày, cả nước Hoa được giải phóng, địa chủ bị lật đổ, người phụ nữ như Phùng Tiểu Viên cũng nhận được cơ hội học chữ, cô khát vọng học tập nỗ lực hấp thu tri thức giống như bọt biển. Ở một hội đọc sách nào đó do bộ đội tổ chức để dân chúng xoá nạn mù chữ, chị ấy và chồng đã gặp nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây