Bùi Tịch An không làm cho ra lẽ thì sẽ có lỗi với chính mình tự dưng bị nói xấu lâu như vậy, tựa như mẹ Thẩm, anh không tin trong này không có cha Thẩm và Thẩm Nhất Minh dung túng, bất kể mẹ Thẩm đòi lại công bằng cho anh thế nào, anh đều phải tự đòi lại công bằng cho mình.
Không đánh không biết đau, anh tích góp nhược điểm của người nhà họ Thẩm đã rất lâu rồi.
Sau khi mẹ Thẩm dẫn Thẩm Dĩ Mai và người nhà họ Thẩm đi rồi, người nhà họ Bùi nhìn nhau, mẹ Bùi ngập ngừng nói muốn nói gì đó, cha Bùi duy trì quyền uy làm người thân, ho khan một tiếng nói: “Tịch An, con theo cha đến phòng sách, cha có chút chuyện muốn nói với con.”
Bùi Tịch An giơ tay lên, bình thản nói: “Không cần đâu cha, không cần thiết phải vậy. Sự việc hôm nay đã rất rõ ràng, con hy vọng về sau mọi người đừng xía vào bất cứ chuyện gì của con nữa, giống như hơn ba mươi năm trước, hơn hai mươi năm trước, mười mấy năm trước.”
Bùi Tịch An nói xong, mặt cha Bùi mẹ Bùi nhất thời trắng bệch, đả kích còn lướn hơn lúc biết Thẩm Dĩ Mai lừa bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây