Mãi đến khi cha Bùi đột nhiên nhắc Bùi Tịch An về chuyện phục hôn với Thẩm Dĩ Mai, Bùi Tịch An mới biết thì ra cha mẹ có ý nghĩ này, anh từ chối một tiếng, còn kết hôn với Lục Nùng để cắt đứt suy nghĩ của bọn họ.
Nếu không phải ngày hôm nay Thẩm Dĩ Mai hát vở tuồng này, không biết chuyện hoang đường còn phải kéo dài bao lâu.
“Không phải như thế, Minh Hà, cha mẹ, không phải con cố ý muốn lừa mọi người, lúc đó con chỉ là hồ đồ trong chốc lát, thật sự chỉ là hồ đồ trong chốc lát, con cũng không muốn lừa mọi người, nhưng con càng không dám nói cho mọi người biết, mọi người hãy tin tưởng con.”
Thẩm Dĩ Mai khóc lóc giải thích, cô ta cầu điều gì chứ? Cô ta cầu mọi thứ đều không phát sinh, cô ta cầu mình không ngoại tình, cô ta cầu sau khi Bùi Tịch An biết cô ta lặng lẽ nỗ lực mười mấy năm, có thể cảm động một lần vì cô ta, họ có thể trở lại lúc ban đầu.
Bùi Minh Hà không để ý tới cô ta, thở hổn hển đi tới trước mặt chồng, bây giờ cô ta chỉ nghĩ trốn đi, không dám nhìn mặt anh hai nhà mình, sợ nghe thấy Lục Nùng cười nhạo cô ta ngu xuẩn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây