Chẳng qua Lục Nùng rất bội phục bản lĩnh co được giãn được của cô ta, hơn nữa nếu không phải trước đó cô ta chỉ trích Trình Đa Đa bêu xấu mình, lại nhìn ra Lục Nùng tin Trình Đa Đa hơn mình, lúc này mới không đẩy cái sai lên người khác, thay đổi thái độ nói xin lỗi, dùng thái độ chân thành nói xin lỗi với cô, nói không chừng Lục Nùng có thể tin cô ta là thật lòng.
Chẳng qua có tin hay không cũng không khác gì nhau, đối với loại người trước ngạo mạo sau cung kính như Khương Trân Trân này, mặc kệ cô ta có mục đích gì, từ trước đến này Lục Nùng luôn tránh xa.
Còn về chuyện cô ta xin Lục Nùng tha thứ, Lục Nùng suy nghĩ một chút nói: “Ngại quá, bây giờ tôi không thể tha thứ cho bạn học này được.”
Sắc mặt Khương Trân Trân thay đổi lớn, sau đó nghe Lục Nùng nói tiếp: “Chẳng qua bây giờ không tha thứ nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không tha thứ chỉ cần bạn thật lòng sửa sai, cũng để cho tôi thấy sự sửa sai của bạn, nói không chừng tôi sẽ tha thứ cho bạn.”
Khương Trân Trân vừa nghe có con đường sống, lập tức vội vàng hỏi: “Xin hỏi bạn học Lục Nùng, tôi phải làm thế nào bạn mới cảm thấy tôi đã thật lòng sửa sai?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây