“Chị Nùng Nùng, sao mặt của chị lại đỏ như vậy?” Trương Khai Bình liêc nhìn Lục Nùng, lại vội vàng dời tầm mắt ấp a ấp úng nói.
Trên thực tế không chỉ mặt đỏ, ánh mắt Lục Nùng có một tầng nước, mái tóc vì chạy mà tán loạn, trên trán xuất hiện mồ hôi làm ướt mấy lọn tóc, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh, bộ dạng này làm cho người ta vô cùng hoảng hốt, khó hiểu không dám nhìn thẳng.
Lục Nùng không rõ, chỉ cảm thấy hơi nóng, nhưng chắc là di chứng sau khi chạy quá nhanh đi?
Còn về chuyện hít phải bột do gã đàn ông vứt đến thì cô đã quên mất rồi, sau khi hít vào không có phản ứng buồn ngủ, chắc không phải là thuốc mê.
Triệu Hinh và Bùi Tranh nghe vậy đều nhìn Lục Nùng, Bùi Tranh sờ mũi một cái, giống như Trương Khai Bình không tự chủ dời tầm mắt đi, mặc dù chính cậu cũng không biết tại sao, trái lại trong mắt Triệu Hinh có gì đó lóe sáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây