Bùi Tịch An cong môi mỉm cười, vẫn không nhanh không chậm thay áo sơ mi trắng, cài xong một nút áo cuối cùng, Bùi Tịch An nhàn nhạt nói: “Tôi muốn thay quần.”
“A?” Lục Nùng vẫn còn đang nhớ lại màn cơ bắp săn chắc kia, nghe được lời của anh nhất thời không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn về phía anh.
Bùi Tịch An lại lặp lại một lần, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày thường: “Tôi muốn thay quần.”
“!”
“Vậy tôi đi ra ngoài đây!” Lục Nùng nắm lấy quần áo của mình, giống như một tra nam ngủ với người khác không muốn chịu trách nhiệm, chạy trốn ra khỏi phòng ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây