Thập Niên 60: Xuyên Thành Nhóc Đáng Thương, Dị Năng Hệ Mộc Chuyên Trồng Trọt

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

“Nhà ai nấu cơm mà thơm chết người thế nhỉ!”

“Còn nhà nào vào đây nữa, nhà họ Lâm chứ ai. Chẳng hiểu sao nữa, rõ ràng không có mùi thịt mà vẫn thơm nức mũi thế này?”

“Ai nói không phải đâu. Thời buổi này người chết đói không ít, có miếng ăn là phải tạ ơn trời đất rồi, ai được như nhà họ Lâm, đến cả lá cải già cũng nấu ra được mùi thơm.”

“Chắc là con gái thứ ba nhà họ Lâm xuống bếp phải không? Tay nghề nấu nướng của con bé ba nhà họ Lâm phải nói là không phải dạng vừa đâu, còn ngon hơn cả đầu bếp tiệm cơm quốc doanh ấy chứ.”

“Nấu ăn ngon thì có ích gì, vẫn là một con bé ngốc.”

“Haizz, tiếc thật.”

“...”

Trên hành lang tầng hai, Lâm Khởi gầy như tàu lá, vụng về vớt rau cải luộc cho vào chiếc chậu sứ tráng men lớn, đầy ắp một chậu. Chỉ có một chậu rau này, ăn kèm với một chậu bánh rau dại, đó là bữa tối của cả gia đình năm người.

Đợi Lâm Khởi bưng rau về nhà, rửa sạch xoong nồi, mẹ Lâm cũng vừa về tới.

“Mẹ, rửa, tay, ăn, cơm!” Từng chữ cứng nhắc khó khăn thoát ra từ miệng Lâm Khởi.

Mẹ Lâm chưa kịp nói gì, đã nuốt nước bọt ừng ực: “Cha con, anh chị con đâu rồi, về chưa?”

“Chưa. Chị, không, về.” Lâm Khởi vẫn nói từng chữ một, khẩu hình miệng khoa trương và kỳ quặc. Nhưng mẹ Lâm đã quen với sự chậm chạp của cô nên không để ý. So với trước kia con gái đến nói cũng không nói được, chẳng có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài, thì bây giờ cô có thể nói chuyện, có thể nấu cơm cho cả nhà đã là một tiến bộ vượt bậc.

Dù sao thì mười sáu năm qua, họ đều nghĩ rằng cô sẽ cứ ngốc như vậy cho đến hết đời.

Tình hình hiện tại đã là điều mà trước đây bà có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, bà nên thấy hài lòng rồi. Mẹ Lâm thầm tự an ủi mình.

Thế nhưng, sự thật là con người ta chẳng bao giờ biết đủ. Sau khi con gái không còn ngốc nữa, bà lại nghĩ giá như con gái mình cũng được như người bình thường thì tốt biết mấy, sống như người bình thường, lấy chồng như người bình thường, sinh con đẻ cái...

“Haizz.” Mẹ Lâm lắc đầu thở dài.

Lâm Khởi trong nhà nghe thấy tiếng thở dài, bước chân khựng lại, nhưng ngay sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng, kéo ngăn bàn học ra, lấy từ bên trong một chai thủy tinh đựng thứ gì đó màu đỏ tươi.

“Hôm qua chẳng phải con nói hết tương cà rồi sao?” Mẹ Lâm tò mò hỏi.

Lâm Khởi ngước mắt nhìn mẹ Lâm một cái đầy ẩn ý: “Chị, lấy.”

Nếu không nói là hết rồi, chị gái cô sẽ không ngừng hỏi han, cho đến khi “lấy” được chai tương cà cuối cùng còn sót lại, chị cô mới chịu thôi.

Nghĩ đến con gái lớn nhà mình từng có tiền lệ như vậy, mẹ Lâm thở dài: “Lần trước lấy hai chai tương cà, không biết cho ai nữa? Có phải đang hẹn hò không? Khởi Khởi, chị con có nói gì với con không?”

Lâm Khởi lắc đầu, lấy một cái bát không, đổ tương cà vào bát, đổ được một nửa thì nghe mẹ cô kinh ngạc kêu lên: “Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá!”

“Không, nhiều! Anh, thích!” Lâm Khởi tiếp tục đổ, đổ đầy một bát mới thôi.

Anh trai cô, Lâm Mặc, thích đồ ngọt. Ba năm khó khăn vừa qua, lương thực mùa thu còn chưa thu hoạch, ăn no còn là vấn đề, đường còn đắt hơn cả dầu, cả tháng chẳng được ăn lấy một lần. Chỉ có tương cà cô tự làm, ngọt ngọt, chua chua, ăn với bánh rau dại, anh trai cô thích nhất.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)