Lâm Khởi từ thời mạt thế xuyên đến những năm 60, nhập vào cơ thể một cô gái ngốc nghếch bị bỏ đói đến chết. Nửa năm trôi qua, cô vẫn chưa thể hoàn toàn làm chủ được cơ thể vốn không thuộc về mình này: động tác chậm chạp, nói năng lắp bắp, ánh mắt thường xuyên đờ đẫn vô hồn...
Thế là, người ngoài đồn thổi rằng con gái thứ ba nhà họ Lâm tuy không còn ngớ ngẩn như trước, nhưng lại thành kẻ thiểu năng. Chung quy vẫn là một đứa ngốc.
Lâm Khởi ngốc nghếch trở thành vật cản trong chuyện hôn sự của anh trai. Sau khi anh trai xem mắt thất bại hết lần này đến lần khác, cô bị chính chị gái ruột đăng ký cho tham gia phong trào “lên núi xuống làng”, trở thành một nữ thanh niên trí thức.
Cô “ngốc” Lâm Khởi được phân công những việc nhẹ nhàng nhất. Thời gian đầu, ngoại trừ việc ăn không đủ no, cuộc sống cũng xem như tạm ổn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lâm Khởi tuy ngốc nghếch nhưng sở hữu vẻ đẹp nổi bật đã bị kẻ khác để mắt tới.
“Đồ ngốc mà cũng có người chịu cưới à?”
“Hiếm thấy nên lấy làm lạ thôi. Người ta ngốc chứ có phải không biết đẻ đâu.”
“Con bé đó xinh mà, ngày nào cũng được ngắm gương mặt ấy, tâm trạng cũng tốt lên.”
“Gả nó đi cũng được. Gả đi rồi có người nuôi, nó sẽ không làm gánh nặng cho chúng ta nữa.”
Lâm Khởi: “...”
Lấy chồng cũng không phải là không thể, chỉ có điều, lấy ai là do cô tự quyết định.
Lâm Khởi điểm lại một lượt những người mình quen biết trong đầu, cuối cùng chọn trúng chàng thiếu niên dáng người thấp bé, gầy gò.