Cố Dị xoa xoa đầu của mình, hứ một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Bạch Lộ: “Viên Viên, sắp ăn cơm rồi, con đi đâu thế?”
Cố Dị: “Con đi đón anh ạ.”
Cố Dị còn chưa chạy đến chỗ người gác cổng bộ đội, đã nhìn thấy anh trai đã quay về, Cố Càn đạp xe đạp chở Cố Khôn. Cố Dị chạy tới: “Anh ơi... anh ơi...”
Cố Càn phanh xe đạp lại, Cố Khôn nhảy từ trên xe xuống: “Viên Viên, em muốn ngồi sao?” Bọn họ đã thành quen rồi, mỗi lần đến giờ cơm tối, em trai đều sẽ đến đón bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây