Bạch Lộ ôm lấy Cố Khôn, bé trai mười hai tuổi đã cao gần bằng cô rồi. Bạch Lộ còn nhớ năm trước, thời điểm chia tay, thằng bé còn không cao bằng cô: “Khôn Khôn cao lên rồi.”
Cố Khôn ngại ngùng cười.
“Mẹ ơi…” Cố Dị xoay xoay cơ thể muốn được Bạch Lộ ôm.
Bạch Lộ nhận lấy Cố Dị từ trong lòng ngực Cố Càn: “Càn Càn vất vả rồi, con còn phải chăm sóc hai em trai nữa.”
Cố Càn: “Con không vất vả, hai em trai đều rất nghe lời.” Mỗi lần được mẹ khen, cậu bé đều vui vẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây