Giang Thị đứng dậy khỏi mặt đất, bộ dạng trông rất khó coi.
Một đứa bé sáu tuổi đã biết bảo vệ mẹ, nếu cô ta có con trai, thì làm sao lại bị người khác coi thường được?
Giang Thị không nói gì nữa, cô ta bước ra khỏi phòng chính, rời khỏi nhà họ Cố.
Bạch Lộ vội vàng xoa đầu Cố Khôn: “Khôn Khôn tỉnh rồi ư? Chúng ta đi rửa mặt rồi ăn thôi, mẹ đã nấu cháo rồi.”
Cố Khôn nói: “Mẹ ơi, con đã hứa với cha và anh trai rồi, con sẽ bảo vệ mẹ, chẳng phải con là đàn ông hay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây