Giang Thị: “Ừ, đúng là Lộ Lộ rất tốt bụng, em ấy giúp chúng ta như vậy… chúng ta…”
Vương Hữu Thực: “Trong lòng chúng ta ghi nhớ là được, bây giờ chúng ta không thể báo đáp, sau này khi chúng ta có điều kiện thì sẽ nghĩ cách báo đáp Lộ Lộ… Anh xin lỗi, đi theo anh em chịu khổ rồi, nhất là ba năm đó…”
Giang Thị: “Khổ gì đâu, nhà họ Vương chúng ta và mẹ chồng đều tốt mà, ba năm đó anh cũng đâu làm gì với em, anh đừng nghĩ nhiều, anh đối xử thế nào với em em cũng sẽ đối xử như thế với anh, chúng ta sống hòa hợp là tốt rồi, giống như khi ở trên tàu lửa anh có nói, qua một năm nữa, chúng ta nhận nuôi thêm một đứa nhỏ, cứ nói là do chúng ta sinh, người trong thôn sẽ không biết đâu.”
Vương Hữu Thực: “Chờ thêm vài năm nữa hẵn nói, Lộ Lộ đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói chỉ cần anh điều dưỡng thật tốt, qua hai năm vẫn còn hy vọng, hơn nữa tuổi của chúng ta cũng chưa lớn lắm, qua vài năm nữa nếu thật sự không còn hy vọng, chúng ta hẵn… hẵn nhận nuôi một đứa con. Dù là con trai hay con gái, chỉ cần chúng ta dạy dỗ tốt, tương lai nó sẽ phụng dưỡng người già là chúng ta.”
Giang Thị: “Được, nghe lời anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây