Dưới ánh trăng, từ quân doanh đến khu nhà ở gia đình đều rất yên tĩnh, tiếng hát mềm mại của Bạch Lộ như đánh sâu vào đáy lòng của Cố Thâm Dương.
Cố Thâm Dương nghiêng đầu nhìn cô, dù rằng trời tối không thể nào thấy rõ được khuôn mặt của cô nhưng chỉ cần có cô bầu bạn bên cạnh anh đã cảm thấy rất ấm áp. Cố Thâm Dương đưa bàn tay ra nắm lây tay của cô.
Bạch Lộ vừa hát vừa nhìn Cố Thâm Dương, bắt gặp được ánh mắt ôn nhu của anh, cô tựa hồ đã tìm được bến đỗ ở niên đại không có nơi nương tựa này.
Khi hai người đi ngang qua sân nhà họ Chương thì nghe thấy tiếng khóc bên trong, Chương Lai Phúc chạy ra.
“Có chuyện gì thế?” Cố Thâm Dương hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây