Cố Thâm Dương ngồi xổm xuống trước mặt Cố Càn: “Con tên là Cố Càn sao?”
Tuy rằng anh đã khống chế khí thế, nhưng trong lời nói cùng nụ cười tự nhiên uy nghiêm không chút gò bó của quân nhân khiến anh có vẻ không thân thiết như vậy.
Cố Càn chớp mắt, sau đó gật đầu.
Cố Thâm Dương cười với cậu bé: “Mẹ con là Bạch Lộ, và con cũng có một người em trai tên là Cố Khôn phải không?”
Anh không hay cười, nhưng bây giờ lại ráng nặn ra một nụ cười, Cố Càn nhìn thấy thì rụt rụt cổ lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây