Cố Thâm Dương: “Ngày mai mua vé trở về đi.”
Lữ Hồng Cường: “Ái chà chà, nóng lòng như vậy cơ đấy? Thanh niên đúng là thanh niên mà...”
Cố Thâm Dương nhướng đôi lông mày rậm một cái.
Lữ Hồng Cường cười ha ha, có điều sau đó, vẻ mặt của anh ấy trở nên nghiêm túc: “Dương Tử, anh xin lỗi về mẹ của chú.”
Cố Thâm Dương bình tĩnh nói: “Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình, chỉ là bà ấy ra đi sớm một chút, hung thủ cũng đã bị báo ứng, chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây