“Ồ, nhiều đồ quá.” Cố Càn nhìn cửa hàng bách hóa, không thể rời mắt.
Bạch Lộ và Vương Hữu Vọng đi ở hai bên, hai đứa trẻ ở giữa, bởi vì trong cửa hàng bách hóa không có nhiều người nên họ sẽ không chắn đường của người khác.
Cố Khôn: “Thật là nhiều đồ.”
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Hữu Vọng đi vào huyện, đừng nói là huyện, ngay cả công xã cậu cũng rất ít đi qua, một năm đi 1 2 lần là cùng. Cho nên lúc này, cậu vừa khẩn trương cùng vừa phấn khích.
Bạch Lộ nói: “Hôm nay chúng ta đến huyện, mỗi người có thể chọn mua một món đồ, nhưng mỗi người chỉ được chọn một món thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây