Cố Càn vội vàng lắc đầu: “Con không buồn, mẹ ơi, mẹ đừng buồn, con... lần sau con sẽ dắt em, sẽ không để em ấy bị ngã.”
“ Càn Càn đúng là một cậu bé ngoan, nhưng mà này, lúc con dắt em thì bản thân cũng không được bị ngã, biết chưa? Nếu con bị ngã, mẹ cũng sẽ lo lắng.” Bạch Lộ vẫn kiên nhẫn dỗ dành cậu bé.
“Vâng.” Một tiếng này của Cố Càn đúng là khá vang dội.
Bạch Lộ đứng dậy nói: “Vậy chúng ta về nhà thôi, mẹ về nhà nấu cơm, Càn Càn giúp mẹ nhóm lửa, có được không?”
“Được ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây