Cố Khôn vùi đầu vào trên vai Bạch Lộ, trong miệng còn còn thút thít: “Về... về nhà thôi...”
Cố Càn nhìn họ, vành mắt hơi đỏ lên, cậu không phải cố ý, cậu không phải cố tình không dắt tay em trai, cậu...
Cố Càn cúi đầu, nước mắt chảy ào ào xuống, cậu nhóc chỉ là nhìn thấy thì vui mừng quá, cho nên mới không dắt em trai. Mẹ có ghét bỏ cậu hay không?
Bạch Lộ nhìn về phía Cố Càn: “Càn Càn làm sao vậy? Chúng ta về nhà nào.”
Cố Càn đột nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt Bạch Lộ là hai vành mắt của thằng bé đỏ hoe, nước mắt trong suốt lóng lánh rưng rưng, cô sửng sốt, vội vàng chạy tới: “Càn Càn làm sao thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây