Khi Bạch Lộ học lớp bốn tiểu học, mẹ cô ngã bệnh, mẹ cô luôn nằm trên giường bệnh cho đến khi qua đời.
Bà chỉ có một yêu cầu duy nhất là cô phải chăm chỉ học tập. Cô bé ngây thơ và non nớt ấy dường như đã trưởng thành một cách đột ngột.
Từ đó, cô nghe lời mẹ, chăm chỉ học tập, tham gia các lớp rèn luyện, từ tiểu học đến đại học... Những năm đầu, nửa đêm Bạch Lộ thường thức giấc và khóc, cô thường tự nhủ rằng có lẽ cô ấy vẫn còn trong giấc mơ, chỉ cần cô ấy tỉnh lại mẹ có lẽ vẫn còn sống.
Nhưng đó chỉ là ước mơ mà cô mãi không có được. Cô có cá tính mạnh mẽ như vậy chắc hẳn là giống những cô bé có mẹ mất sớm.
Bạch Lộ nhìn Vương Hữu Vọng một lúc, nhìn bờ vai gầy guộc, chiếc cổ xương xẩu và khuôn mặt gầy gò, rồi nhìn đến bàn tay đang cầm bút chì chỉ còn lại một lớp da của cậu bé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây