Cố Càn nhìn bát mì sợi, nước mắt tí tách rơi xuống, Cố Khôn không hiểu gì cả, bàn tay nhỏ bé cầm lấy sườn lợn lên rồi trực tiếp gặm. Bạch Lộ thở dài, đi qua đó, bế Cố Càn lên.
“Mẹ ơi...” Cố Càn vùi đầu vào ngực Bạch Lộ, khóc đến khản cả giọng, thằng bé chừng này tuổi rồi, đã biết chết là như thế nào.
“Mẹ ơi, bà nội mất rồi... hu hu hu... bà nội mất rồi... con không còn bà nội, con không còn bà nội nữa...”
Cố Khôn nhìn anh trai một cách khó hiểu, không biết tại sao anh trai lại khóc?
Cậu nhóc dùng thìa gỗ múc miếng sườn lợn trong bát của anh trai ra, sau đó len lén cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây