Bạch Lộ mỉm cười, cũng không khăng khăng nữa: “Đồng chí Mễ, bây giờ trong nhà rối loạn, tôi sẽ không thết đãi cô được.”
“Không cần, không cần đâu, tôi đi đây.” Mễ Tâm Nhi tỏ vẻ thông cảm: “Cũng xin cô nén đau buồn, đừng đau lòng quá, cô phải tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Bạch Lộ: “Cảm ơn cô.”
Sau khi Mễ Tâm Nhi đi rồi, nụ cười mà Bạch Lộ cố gắng duy trì trên mặt cũng chẳng còn nữa.
Mặc dù cô không nhớ rõ nội dung cốt truyện, nhưng mà cô có một cảm giác, chắc hẳn người xuyên sách là Mễ Tâm Nhi cũng có lợi ích trong sự việc này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây