Tô Tây chớp chớp mắt to, hồ nghi nói: “Tin tức truyền nhanh như vậy sao? Mới có vài phút thôi mà?”
Tạ Trăn ho nhẹ: “Vốn là anh ở gần đây, khó có được mấy ngày nghỉ phép, muốn đưa em đi làm...”
Không biết vì sao, Tô Tây luôn cảm thấy, trong những lời tưởng chừng như bình thường của người đàn ông kia còn có chút hờn dỗi.
Cô cũng áy náy, vì thái độ có chút sỗ sàng kia của mình.
Vì thế cũng không hỏi anh sao tay xách túi lớn túi nhỏ, bèn đưa tay kéo người ta vào: “Vậy anh ăn sáng chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây