Trong nháy mắt cả người anh cứng đờ, Tô Tây nói: “Như thế này đi... Anh cứ yên tâm được không ? Tôi... Tôi sẽ không làm rơi đồ đâu…”
Tạ Trăn không quay đầu lại, vành tai lại không tự chủ được bắt đầu nóng lên, một lúc lâu sau, anh khẽ cười ra tiếng: “Được rồi, tôi yên tâm.”
----------
Sau khi ra khỏi tiệm bách hóa, hai người cũng không mang theo cái gì nữa.
Tô Tây chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhỏ, mỉm cười nhìn anh, hơi lùi lại một chút: “Lâu rồi không gặp chiến hữu, thực sự anh không định ở lại tụ tập sao ? Tôi không để ý đâu, dù sao đôi ta cùng ở trên đảo, lúc nào cũng có thể gặp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây