“Đã lâu không gặp!” Tô Tây nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, đoán rằng người đàn ông đến tìm mình, bèn tươi cười chào hỏi.
Đôi mắt đen của Tạ Trăn sâu thẳm như mực, trong đó ẩn chứa tâm tư chỉ có mình anh biết, anh cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ: “Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông kia cao quá, Tô Tây chỉ đành ngửa đầu lên, hỏi lại cho chắc chắn: “Anh bị thương nên mới đến bệnh viện sao ...?”
Hay là đến gặp tôi? Lời không biết xấu hổ này Tô Tây không có gan nói ra , luôn cảm thấy có chút táo tợn.
Bàn tay to đang buông bên người của Tạ Trăn bỗng siết chặt lại, không dám nói mình nghe tin từ Tịch Ngạn Nam biết được Tô Tây làm ở bệnh viện quân y, nên mới liều lĩnh tới đây, ánh mắt anh hơi tránh né, tìm cớ: “Viện trưởng Hà là bạn tốt của mẹ tôi, tôi đến thăm bà ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây