Tô Đông thấy hết tất cả, vừa buồn cười vừa chua xót... nhưng cũng mềm lòng...
Nhìn Ngạn Nam lại vùi đầu vào cổ mình, Tô Đông quyết định không thể tiếp tục như vậy nữa.
Anh ấy kiên định quay người đẩy Tịch Ngạn Nam ra, dưới ánh mắt căng thẳng của người đối diện, tự ép mình phải tỏ ra lạnh lùng: “Ngạn Nam, em đã lớn rồi, không thể cứ bám lấy anh như vậy đâu! Mọi người cười cho đấy!”
Một tháng này, là những ngày hạnh phúc nhất của Tịch Ngạn Nam, anh ta có thể thấy Tô Đông cũng thích mình và anh ta cũng có thể hiểu được sự đắn đo của Tô Đông...
Bị người khác nói thì sao chứ? Chỉ cần người nhà hiểu thì người khác thấy thế nào anh ta cũng không quan tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây