Buổi tối, Tô Tây ngủ cùng với Tạ Dĩnh.
Ngủ ở căn nhà lúc trước Tô Tây ở, hai người nằm trên giường, từng người kể ra tình cảnh mấy năm nay của bản thân.
Cứ thế, Tô Tây cũng nói đến hai đứa con trai song sinh của mình, cô cảm khái: “Man Man và Đam Đam một chút cũng không giống nhau, không giống như Đông Đông và Chính Chính, người lạ căn bản sẽ không phân biệt nổi hai đứa, em cảm thấy mình đã sinh ra một cặp song sinh giả.”
Tạ Dĩnh buồn cười vỗ Tô Tây một cái: “Sao có thể chê bai con của mình như vậy, ngược lại chị rất muốn gặp xem hai thằng nhóc đó như thế nào, lúc trước chị đã xem hình rồi, hai đứa trẻ trông rất khôi ngô tuấn tú nha!”
Những lời Tạ Dĩnh nói không thể bình thường hơn nhưng khi Tô Tây nghe được lại không biết vì sao mà trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây