Nói đến đây, Tô Quốc hơi dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ, năm trước mẹ cũng đã đi thành phố J rồi. Nơi đó là thủ đô, thành phố nhỏ này của chúng ta không thể so với thủ đô được. Không nói đến tương lai sau này bọn trẻ sẽ là người thành phố, dù sao mẹ và cha tuổi cũng đã lớn rồi, lần này nếu không phải là em gái để lại thuốc cứu mạng thì cha… cha còn không biết sẽ như thế nào…”
“Nhưng mà… nhưng mà gốc rễ của chúng ta là ở đây…” Vương Quế Chi chưa từng nghĩ đến những chuyện mà con trai nói, bà ta càng thêm mơ hồ.
Tuy nói thành phố J là một nơi tốt mà tất cả mọi người đều hướng tới, nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này…
Tô Quốc cười: “Mẹ, gốc rễ gì chứ. Mẹ xem không phải em gái cũng sinh sống ở thành phố J rồi sao. Chỉ cần có nhà cửa đàng hoàng và công việc ổn định, chúng ta ở thành phố J cũng coi như có gốc rễ rồi.”
Chuyện này nói đi cũng phải nói lại, tuy nói gốc rễ của nông dân là ruộng đất, nhưng trong nhà ngoại trừ bà ta và chồng là hộ khẩu nông dân, thức ăn của những đứa trẻ đều là lương thực tinh được phía trên cung cấp cho.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây