Tô Đông và Tịch Ngạn Nam cũng ghé sát vào nhau, một người phải một người trái bảo vệ em gái nhỏ nhắn xinh xắn, nghe vậy trả lời: “Tối hôm qua anh họ nói mỗi nhà bọn họ có thể có một hai nghìn, nếu như gộp tiền chung lại mua một căn tứ hợp viện vẫn có thể, nếu như ở xa một chút nói không chừng còn có thể mua một căn có hai lối vào sân!”
Tô Tây gật đầu như gà con mổ thóc: “Sau đó thì sao?”
Tô Đông: “Không biết nữa, dù sao anh đã nói ra suy nghĩ của mình rồi. Nếu như bọn họ muốn mua mỗi nhà một căn thì chúng ta cũng có thể giúp chút ít ở mặt kinh phí một chút, hai người chúng ta mỗi người cho bọn họ mượn vài nghìn, còn tình hình cụ thể như thế nào phải để xem bọn họ về thương lượng ra sao đã! Anh cũng nói với bọn họ rồi, nếu như thật đến thành phố J, tiền để tìm việc làm nhất định không thể động, tiền đó phải dùng để đến thành phố J tìm công việc mới…”
Thăng mễ ân, đấu mễ ân*, bác cả là bác cả, các anh họ dù sao cũng có gia đình của mình rồi, muốn giúp đỡ cũng cần phải có giới hạn!
[Thăng mễ ân, đấu mễ ân]: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây