Đường Tư Vận đối với người một nhà họ Tô hoàn toàn không hề lạnh nhạt, bà ấy đối với Tô Thừa Trung cùng Vương Quế Chi vừa cảm kích lại biết ơn, sau khi vui mừng một trận xong mới nhận ra bọn họ còn đang đứng ở cổng nói chuyện phiếm hứng gió lạnh đây này!
Trịnh Quân cùng một chiến sĩ nhỏ muốn hỗ trợ xách hành lý lại bị Tô Quốc từ chối, bởi vì phải chạy đi vận chuyển, quanh năm anh ta chạy khắp cả nước, tuy nói chưa từng tới thành phố J nhưng so với ba đứa em trai ở phía dưới mình thì anh ta xem như đã từng thấy qua việc đời, lúc này mặc dù có hơi không được tự nhiên nhưng Tô Quốc vẫn có thể nói chuyện lưu loát: “Không cần, không cần, mười mấy người con trai chúng tôi cũng không có bao nhiêu thứ, bảo bọn nó tự xách là được rồi!”
Đây là anh ta nói thật, cũng không biết nhà Tô Thừa Trung có phong thủy gì mà bản thân ông ấy có bốn đứa con trai, bốn đứa con trai lại sinh cho ông ấy mười bốn đứa cháu trai, một đứa cháu gái cũng không có, cháu trai lớn nhất năm nay đã hai mươi sáu tuổi, so với Tô Tây còn lớn hơn một tuổi, nếu không phải đi làm thanh niên tri thức hết hai năm mà lại bị người khác hãm hại thì cậu con cả gần như đã kết hôn rồi!
Trịnh Quân nhìn một đám mười mấy người cháu cao lớn cũng không miễn cưỡng nữa, anh ta dẫn mọi người đi đến bãi đỗ xe.
Vì có quá nhiều người nên hôm nay không chỉ Trịnh Quân và Đường Tư Vận mỗi người lái một chiếc xe đến mà Tạ Bác còn mượn thêm một chiếc nữa, tổng cộng có ba chiếc xe jeep quân sự, nhiều người chen chúc nhường qua nhường lại cũng xem như có thể ngồi đủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây