Mặc dù anh ta cũng khá tò mò về chuyện vì sao em gái mình ở đây, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều mà bước một bước dài, nhanh chóng đứng phía sau bên trái Tạ Trăn, bày tỏ thái độ.
Các thành viên đã đến đông đủ. Tạ Trăn đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn sáu bảy mươi người ở phía dưới, toàn thân giống như một con dao sắc bén đã sẵn sàng ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào: “Nghe nói… vẫn có rất nhiều người không phục tôi, được! Hôm nay cho mấy nhãi con cả lông cũng chưa dài các cậu một cơ hội, đánh nhau một đám như vậy chẳng có gì vui, ai muốn đánh thì lên bục…”
Nói đến đây, Tạ Trăn khinh bỉ ngoắc ngón tay mấy chục tên chiến sĩ phách lối ở dưới bục, cười nói: “Lên đây đánh với ông đây! Nếu mấy cậu có thể đánh thắng ông đây, ông đây sẽ bỏ gánh chạy lấy người, tự biết điều cút đi. Thế nào, dám không? Lũ ranh con!”
Tô Tây đứng trong góc nhìn chồng, ở trước mặt cô thì người đàn ông này luôn dịu dàng và bao dung.
Đây là lần đầu tiên cô thấy chồng mình để lộ ra dáng vẻ sắc bén như vậy, mặc dù cô biết anh cố ý nói như vậy để kích thích những người lính đi lên khiêu chiến với anh, để anh lập uy thành công.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây