“Sao con lại về vào giờ này? Con ăn cơm chưa? Nếu chưa mẹ kêu dì Lý nấu bát mì cho con nhé?” Mẹ Trịnh Quân là một người đàn bà hơi mập mạp, khi thấy con trai trở về bà ấy vội vàng đặt cành hoa đang tỉa trong tay xuống, vui vẻ chào con trai.
Để thuận tiện cho công việc, khi Trịnh Quân vừa trưởng thành không lâu đã dọn ra ở riêng, bình thường anh ta rất bận rộn, mặc dù vẫn ở trong thành phố J, nhưng hiếm khi anh ta về nhà, cho nên thấy anh ta về thì mẹ Trịnh rất vui.
Nghe thấy mẹ quan tâm mình, bước chân hấp tấp của Trịnh Quân dừng lại theo bản năng, nhìn mẹ cười nói: “Mẹ, con ăn rồi! Con của mẹ là ai, sao có thể chết đói được chứ.”
Mẹ Trịnh cười mắng: “Không thể nói lời tốt đẹp được à, lúc nào cũng không chín chắn như vậy, cha con nhìn thấy sẽ lại muốn dạy dỗ con đó!”
Khi nghe mẹ nhắc đến người cha nghiêm khắc của mình, Trịnh Quân chắp tay giả vờ cầu xin sự thương xót: “Mẹ, mẫu hậu đại nhân, con chỉ về để hỏi ông cụ chút chuyện thôi! Lát nữa con sẽ đi, con sẽ nhất định không cản trở tầm mắt của cha!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây