“Phụt!” Sư Linh Linh cười ra tiếng: “Cũng đúng, Đào Đào thật sự quá đáng yêu, nếu không phải cướp không lại bà của con bé, tớ cũng muốn ôm mỗi ngày không buông tay.”
Tô Tây cố ý thở dài: “Tớ không giống vậy, tớ còn là mẹ ruột, đãi ngộ cũng không tốt hơn cậu là bao nhiêu, nếu không phải ban đêm đứa bé phải bú, bà nội và mẹ chồng tớ sẽ mang đứa nhỏ này đi ngủ cùng.”
“Được rồi, cậu nhìn cậu kìa, người có phúc mà không biết hưởng, tớ ngóng trông cũng không trông được cuộc sống như cậu, Tiểu Bảo nhà tớ gần như là do một mình tớ nuôi lớn, chua xót trong đó khỏi phải bàn tới.” Sư Linh Linh liếc nhìn Tô Tây một cái, không nhìn quen bộ dạng giả vờ giả tạo của cô nên không hề nể mặt, lập tức chửi bới.
Tô Tây và Viên Viên liếc nhau, cười ha ha.
Sau khi Tạ Trăn rót trà cho mấy người đàn ông xong, nửa là khoe khoang, nửa là nhớ nhung kéo cái nôi áo bông nhỏ qua, thỉnh thoảng nhìn con gái ngọt ngào đang ngủ, một bên lắc ghế, một bên nói chuyện phiếm với mấy người đàn ông.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây