Đường Tư Vận thật sự bị kinh hãi, đây là gỗ, nghĩ đến đây, bà không tin là sự thật, còn tự nhéo nhéo... Ước chừng được, miếng chuôi gỗ bị thiếu kia thật sự là cứng như sắt nha.
Tạ Trăn vừa nhìn đã hiểu rõ được câu chuyện từ đầu đến cuối, theo bản năng xoay người nhìn vợ, đối diện đôi mắt của vợ đang trợn to vì giật mình, trong nháy mắt anh có loại cảm xúc muốn che mặt, đây là... vua các loài hoa à?
Khụ khụ... Sao có thể nói áo bông nhỏ của mình là vua của các loài hoa trong tương lai chứ, nội tâm Tạ Trăn có hơi lúng túng.
Anh cẩn thận nâng bàn tay nhỏ bé của con gái lên, nhẹ nhàng lau sạch mảnh vụn gỗ trong lòng bàn tay cô bé, xác định làn da mềm mại của cô bé không bị thương mới xoay người nhìn về phía Đường Tư Vận vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tạ Trăn ho nhẹ một tiếng: “Mẹ, không sao đâu, chắc là Đào Đào đã thừa hưởng sức lực của Tây Tây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây